Bayern vượt trội toàn diện: từ giá trị đội hình, cường độ tập luyện, nền tảng thể lực đến tư duy chiến thuật. Trong khi Auckland chỉ tập luyện sau giờ làm, Bayern đã lên lịch "đỉnh cao phong độ" từ tháng 8. Trận đấu tại sân TQL, Cincinnati chẳng khác gì buổi diễn tập: Coman, Olise, Müller, Musiala thay nhau ghi bàn, với Musiala lập hat-trick và Müller để lại cú đúp chia tay đầy ấn tượng. Harry Kane không ghi bàn - điểm an ủi hiếm hoi cho Auckland.
Nhưng đây không phải chiến thắng để tự hào. Sự chênh lệch biến trận cầu thành trò lố, khi khán giả chỉ tò mò bao giờ Auckland thủng lưới tiếp, chứ chẳng mong phép màu.
Müller - người đang chơi giải đấu cuối cùng trong màu áo Bayern vẫn có một cú đúp
FIFA quảng bá Club World Cup 32 đội như cách lan tỏa bóng đá toàn cầu, nhưng thực tế lại phơi bày sự bất công. Auckland không đáng trách - họ đại diện châu Đại Dương với niềm tự hào, dù thiếu visa cho đủ cầu thủ vì vướng việc làm. Vấn đề là FIFA: tổ chức giải đấu mà sự chênh lệch không chỉ ở kỹ năng, mà ở cả... thời gian biểu sinh hoạt. Một bên được dinh dưỡng, huấn luyện đỉnh cao; bên kia phải xin nghỉ phép để thi đấu.
Bóng đá toàn cầu là giấc mơ đẹp, nhưng nếu được dệt bằng những trận 10-0 thế này, nó chỉ là trò tiêu khiển một chiều. Bayern thắng đậm, nhưng cái giá là phẩm giá của kẻ yếu và uy tín của FIFA. Liệu họ mời Auckland để thi đấu hay chỉ để làm nền cho các ông lớn? Câu hỏi này, thế hệ mới chúng ta cần FIFA trả lời.
Sau một mùa giải đầy khó khăn, Alejandro Garnacho ưu tiên ở lại Premier League trong trường hợp chia tay MU ở kỳ chuyển nhượng hè này.